When turning 21

When turning 21, nobody wants to be left.

But for some unclear reasons, I sometimes realize hurt things. When I grew up and became a college student, I’ve learned to be alone. There’s always no one to be the first in your heart as well as you’re nothing in others’ eyes. People come and go. In one moment, I can feel that someone can play an important role in my life. And then they find someone better than me. I find someone else much readier to go out with me. We drifted apart.

I know everything in adult life is utterly a competition. Each other is striving every second to be the best. As a rule, excellent people attracts others. The weak one is left behind. I consider how and what for a relationship exists and lasts for a long time while everything has its two sides and people have their two faces, too. A smile face in font of you but a gossip story behind your back.

Since I knew how life operated, I’ve never judged someone. I’ve become easier to accept things. Like the way I became the only one to be left in the presentation subject. I feel better when being alone in almost week days. I hides my pain and try to be more positive in spite of still crying much when listening a touching song or watching movies. I know myself not an excellent one, I even hate myself not trying enough to be excellent. I hurt because of being left, and pretend to be okay. But I don’t blame on others, it’s just the actual life. And I have asolutely no choice except for trying to be the strongest.

I just feel blue.

My University

Mùa hè thứ hai ở DAV.

Mùa hè năm ngoái rất đặc biệt, là khi được dấn thân vào những thứ mới mẻ và thú vị, cũng đầy thách thức.

Mùa hè năm nay, ở một vị trí khác, suy nghĩ cũng khác, mục tiêu cũng khác.

Dù DAV giờ đây không còn là khát khao của mình nữa, mình vẫn trân trọng khoảng thời gian được trải qua tại nơi này. Mình đã học được cách can đảm, sự chăm chỉ nỗ lực, kiên nhẫn và lòng trách nhiệm. Mình học được cách kiềm chế tốt hơn, suy nghĩ cẩn thận hơn trước khi phát ngôn một điều gì đó, cùng với một góc nhìn đa chiều hơn đối với mọi thứ xung quanh.Thứ mình hy vọng khi ra khỏi đây không phải là trình độ học vấn cao siêu, kỹ năng xuất chúng hay bảng điểm đẹp đẽ, mà chính là những trải nghiệm quý giá, những suy nghĩ trưởng thành hơn, và hồi ức về những con người tuyệt vời mình gặp được. Và hơn hết là những bài học mình tự đưa ra cho bản thân. Tất cả đã làm nên con người mình bây giờ, theo một cách kì diệu nào đó.

Cuộc sống biến đổi không ngừng, nhưng kí ức sẽ mãi còn đó, về những mùa hè mình được sống và lớn lên thật nhiều.